loading...

Thu cuối

Renggggggggggggggggg
Tiếng chuông như sự cứu rỗi thật sự khi nó báo hiệu kết thúc môn tư tưởng hồ chí minh dài, buồn và chán ngắt này. Nhưng nào có ngờ nó lại là tai họa khi ông thầy đầu hói lại nảy ra 1 phát minh ngu đến lạ thường. Tiếng micro vang vọng:
Thầy : hnay cả lớp chiêu đãi thầy 1 bài hát trước khi ra về được ko nak.
Thầy ui đại học năm 2 rùi mà cứ như mẫu giáo ấy cho về đi mệt mún chết rùi nak. Đang lang thang với dòng suy nghĩ vô định thì.
Lớp trưởng: dạ được thầy. lớp em có ng hát hay lắm thầy ui. Nhưng thầy nghe nhạc hiện đại nha, nghĩa là nhạc trẻ đó thầy.
Thầy : ừ dạy môn này nghe nhạc tiền chiến nhiều cũng chán rùi
Lớp trưởng: vậy e xin bầu cử bạn phương, ý mọi ng sao nak.
1 âm thanh vỗ tay mún nổ lun căn phòng A301, sao thằng lớp trưởng học thì ngu học kì vừa rùi học 8 môn thì rớt hết mẹ 7 môn rùi đậu mỗi môn thể dục, sao hnay nó có sáng kiến ghê vậy ta. Lúc này chỉ muốn trốn thui chứ lên cái bục giảng đó khác gì bêu xấu hic hic. Nhưng rùi cũng đành lê cái xác vừa đói vừa mệt lên đó, trong tiếng vỗ tay và hàng vạn lời khích của 4 lớp học chung hic hic. Đời mình từ dây chấm hết.
Tưởng chừng như vậy nhưng long dạ ác độc chợt nổi dậy, mình có chết thì phải chết chung chứ chết 1 mình chán lắm.
Phương (P) : thưa thầy! em hát cũng được nhưng phải có ng hát bè và đọc rap cùng e.
Thầy : uk vậy phương chọn ng nào đây.
Cả 4 lớp chợt im re nghe thây cả tiếng con muỗi đực nói với con muỗi cái là cái thằng đứng trên bục giảng đẹp trai quá ( công nhận mình biết nói xạo ghê). Ngó nghiêng 1 hồi có vẻ ông thầy xuất hiện vẻ thúc dục.
Thầy: vậy e tính hát bài gì
P: dạ. Thu cuối
Cả 4 lớp ồ vang cả 1 khán phòng. Hè hè chọn được rùi đó là con thảo và thằng long 2 đứa này cũng mê mẩn bài này 1 cây. Lúc nãy nó cũng góp phần hại mình đi lên đây thui thì kéo lên lun cho tiện hehe.
P: thưa thầy mời bạn long và bạn thảo lớp e.
Thầy: lên đi các em
2 đứa nó đi lên trên khuôn mặt con nguyên chữ tao hận m phương ui. Rùi cả 3 đứng trên đó, được cái thằng long mà nó mê bài nào rùi thì lun có sẵn đĩa nhạc ko lời của bài đó trong cặp. chắc các bạn đang thắc mắc tại sao hả? vì a nó làm studio nhà nó như nối nghiệp cái nghề ấy vậy, vì thế đối với nó 1 cái đĩa nhạc ko lời là quá dễ.
Nó nhét cái đĩa vào đầu DVD của hội trường. tiếng nhạc vang lên to dần, tui chỉ nghĩ hát bài này để vui thui nhưng bắt đầu nghe nhạc trong long tui lại thấy có cái gì ấy rất khó tả, cảm xúc ùa về, trời tui quên mất đây là mùa thu, cái mùa tui cay ghét vì ng tui yêu nhất là mối tình đầu tiên của tui rời xa tui trong cái mùa ấy.
Tui mún dừng nhạc, tui mún chạy khỏi khan phòng, tui mún hét lên thật lớn nhưng bây giờ thì không kịp nữa rùi.
Tiếng con thảo vang lên.
“Cho bao nhiêu yêu thương nay bay xa….
Hoen đôi mi thu đưa em qua…đã từng ngọt ngào bây giờ nhận đắng cay vì anh
Thu vờn tóc em mơn man bên làn gió.
Vương trên mi ai lá rụng con phố nhỏ.
Nhẹ nhàng đâu đây mùi hoa sữa đó.”
Gần như tui chết lặng theo từng chữ trong câu hát, không phải vì con thảo hát hay mà là vì từng chữ như 1 viên gạch đang lát lại con đường đưa tui trở về quá khứ đau buồn nhất tui muốn quên đi. Thoắt cái đã tới khúc của tui.
Phương:
“Đã từ rất lâu rùi, trong anh định nghĩa 2 tiếng yêu thương anh không thể trao cho ai từ khi anh có em.
Mùa thu đó anh có e.
Vậy cớ sao giờ…hơn 1 năm trôi qua người đã khác xa thật nhiều
Anh nghe tiếng lá rơi không còn êm nữa
Mùa thu đến anh không còn em nữa.”
Đúng như tác giả bài hát viết nhưng khác cái là tui chia tay em đã được gần 3 năm rùi. Hình như mùa thu này là 3 năm rùi thì phải. Tới lúc này tui làm 1 việc mà ít ai có thể làm trước đám đông. Miệng tui thì vẫn hát, chữ vẫn ra đều đều, nhugn7 đầu óc tui đã quay trở lại mùa thu 3 năm về trước. Mùa thu anh có em, mùa thu mà 12 cánh hoa hồng 1 lần hóa phép cho em nói “em yêu anh nhiều lắm, đồ ngốc ạ.”
Ngày đầu thu năm lớp 10, vốn cái tính giống giống tự kỉ, làm cái gì cũng 1 mình làm cái gì cũng thích tự quyết định. Song lần này cũng vậy, đề tài là hãy miêu tả nhưng nơi bạn hay đến để giải tỏa tâm sự, giải tỏa strees, hay đơn giản là hít không khí trong lành. Đọc xong cái đề văn mà mún khóc thét lên, vì điều đó rất khó diễn tả, nhưng bản thân cũng muốn chia sẻ cho mọi người biết nơi đó.
Chẳng xa lạ gì đối với dân biên hòa đó là 2 công viên, công viên Biên Hùng và bờ kè gần sông ĐN. Tui chọn Biên Hùng làm nơi tui sẽ nói tới cảm xúc của mình.
Nhưng muốn tìm lại cảm xúc thật sự thì phải vào công viên đó ngồi viết thì mới có thể thổi hồn vào 1 bài văn, chứ không phải viết văn rùi ng ta đọc như đọc kinh thì thui thà rằng chỉ điểm thấp chứ ko muốn như vậy. Cũng may bà cô thương tình cho 1 tuần về nhà làm bài.
Ngay hsau tui đã có mặt tại công viên Biên Hùng vào lúc chiều tà, từng cặp tình nhân cứ ngồi đó ôm ấp, nhiều lúc thì hôn lén nhau. Nhưng sự quan tâm của tui ko đừng lại chuyện đó mà hnay tui muốn tìm cảm giác thực để viết. Tui đang loay hoay đi thật nhanh tới chỗ mình hay ngồi đó là cây liễu rũ xuống cạnh cái bờ hồ có thể ngâm chân xuống đó, thích lắm. Đang suy nghĩ đến điều thích thú đó thì ầm 1 cái.
Ng lạ: đi đứng kiểu gì đó hả
Chết tui mãi suy nghĩ ùi đi đụng nhầm vào 1 cô bé, tui gọi là cô bé vì nhìn cố ấy bé nhỏ, nhìn cũng hay hay, khuôn mặt tới dáng người thì chẳng có gì đáng nói.
P: mình xin lỗi bạn, cho mình xin lỗi nha, bạn có sao ko, mình xin lỗi bạn thiệt đó tại mình sơ ý quá, mình xin lỗi.
Vừa lắp bắp vừa nhặt những cuốn sách của cô bé đánh rơi.
Ng lạ: làm gì mà hốt hoảng dữ vậy mình cũng ko sao đâu.
P: cho mình xin lỗi mình thiệt tình ko cố ý đâu.
Ng lạ: bạn làm gì ở đây
P: mình làm văn.
Ng lạ: con trai viết văn ở đây, ủa bạn tính làm lãng tử ak.
P: ko mình chỉ là 1 trong hàng vạn ng yêu thích môn văn này thui. Còn bạn làm gì ở đây.
Ng lạ: mình tìm 1 khoảng không gian có thể ngắm mặt hồ nhưng cứ tới gần thì bảo vệ nó đuổi.
P: vậy thì mình có 1 chỗ, có thể giúp bạn. Theo mình.
Ng lạ: đâu z có xa ko
P: gần hơn bạn nghĩ
Tui dắt em đến đó chia sẻ cái chỗ mà tui thích nhất tại công viên này, hai đứa ngồi đó ngâm chân, nghịch nước quên lun làm văn.
Ng Lạ: ak quên mất mình tên Vân, đang học lớp 10.
P: mình tên phương, trùng hợp nhỉ mình cũng học lớp 10.
V: bạn hay đến đây lắm hay sao mà rành chỗ này dữ z.
P: hihi chỉ là lúc buồn hay có strees mình đều ra đây ngồi nói chiện cùng dòng nước lăn tăn trên mặt hồ, nghe giống tự kỉ nhỉ, nhưng vì mình cũng ko thể chia sẻ cùng ai, bồ thì ko, cha mẹ thì ko hỉu nổi chỉ lo làm ăn thui.
V: còn mình mới tới 2 lần thui, mình thấy bạn ko phải tự kỉ đâu, chỉ là chưa ai hiểu được bạn thui.
P: maybe.
V: hihi con gái tinh ý lắm nha.
P: bạn ở đâu z.
V: chưa gì mà đã tấn công ùi sao, thui nếu có duyên gặp lại thì vân sẽ nói cho. Vân thích tin vào duyên phận nhất là trong chiện tình cảm.
P: vậy thì cứ để duyên phận quyết định. Mình nghịch nước tiếp nha.
V: bạn ko làm văn hả.
P: hic hic hnay ko phải lúc làm.
V: ngoài văn bạn có thể làm gì khác
P: vân ngồi im nha.
Trong ánh nắng chiều tà, tui xin rút lại câu nói lúc nãy. Gò má của vân ửng hồng, cặp mắt lung linh quyến rũ chết ng, cả than hình bỗng nhiên như bốc lửa qua tia nắng chiều buông. Ngực vân nhô cao, eo và mông nhường như càng tô điểm thêm nét đẹp dịu dàng và sắc xảo của 1 ng con gái. Những đường cong hiện mờ ảo trong ánh nắng buông dần. Tất cả làm tui mê đắm
P: có thể vẽ vân được ko. Vân đẹp quá, thật sự đó ko giỡn đùa ko chọc cười gì đâu.
V: thì V có nói gì đau mà p phải thanh minh ghê vậy, uk thì vẽ đi nhưng vẽ ng nha tý V nhìn ra quỷ là chết với V đó.
3 năm mài mòn đít quần tại xưởng vẽ của bác hàng xóm bây giờ được trổ tài. Trên trang giấy A4 nét của cây bút chì 2B cứ thoăn thoắt lướt đi, ng ta thường nói nụ cười bí ẩn nhất thế giới là nàng mona lisa do leonardo da vinci thể hiện là tuyệt đẹp, còn theo tui bây giờ là ánh mắt của V mới là sắc xảo và có gì pha chút hiền thục nhưng cũng ko kém phần tinh nghịch của cô bé tuổi teen, nếu nụ cười của àng mona lisa là điều khó cho họa sĩ tài ba leonar da vicin thì với tui ánh mắt của V đúng là bài toán khó. Vẽ thì dễ nhưng làm sao thổi hồn vào đôi mắt đó. Tui quyết định nhắm mắt mình lại tưởng tượng và vẽ.
Tui mở mắt ra tưởng chừng đó sẽ là 1 mớ hỗn độn thì ko phải, nó đẹp tuyệt với ánh mắt gần như thể hiện hết những điều tui cảm nhận được từ V.
P: xong rùi nak
V: chùi uii đẹp quá cho V nha, chưa ai vẽ cho V gì cả, nhất đây là bức vẽ đầu tiên mà lại vẽ chính bản thân mình 1 cách sống động như vậy.
V cầm bản vẽ như cầm 1 thỏi vàng nâng niu, soi xét ngắm nhìn, nhìn đáng yêu lắm. Rùi trời cũng tối 2 đứa chia tay nhau ra về.
T ko rõ cảm xúc V ntn nhưng đối vs tui đó là buổi chiều tuyệt vời. Đêm về thì suy nghĩ mông lung, hết nhắm rùi lại mở mắt hát lung tung, huýt sáo vang cả nhà.
Ba: lâu lắm rùi không thấy nó vui vẻ như vậy, bà nhỉ.
Mẹ: ừa cũng 5 năm kể từ khi em nó mất rùi còn gì.
Em trai tui mất vì căn bệnh sốt xuất huyết,. Lúc đó t như ng chết rùi chẳng còn thiết gì nữa, nó sống được 5 năm thì mất chừng đó time làm sao tui có thể dễ quên đi chứ. Từ đó tui trở thành ng trầm cảm. Nhưng hnay thì ko tui nhớ V quá, tui mún trời mau sang tui đi học về ăn kum rùi chạy ra công viên. Híc nghĩ tới đó thui là ko ngủ được rùi. Cứ thế ngủ lúc nào cũng ko hay nữa.
Sáng hsau chẳng phải là ngày gì cả nhưng đối với tui đó có thể là ngày đặc biệt, đi học thì vẫn chán như mọi ngày nhưng bù lại được cái tui có niềm hy vọng vì thế học cũng đỡ chán nản hơn rất nhiều. Thời gian cứ thấm thoát tý cái đã thấy trưa rùi, về nhà ăn kum rùi nghỉ ngơi 1 tý đồng hồ vừa vào khấc đúng 3h thì xách con xe dream cà tang, chạy lao như điên tới với tốc độ khủng khiếp 30km/h. HiHi chạy x etui cũng nghĩ ngợi lung tung nhiều lần mún tông vào người ta, nhưng may sao định thần lại kịp.
Tới công viên thì chẳng thấy con ma nào ngoài 3 chị lao công cùng 2 anh bảo vệ giữ xe đang ngồi tám, chán, buồn, thất vọng kinh khủng nhưng thui thì cũng ráng đợi. Gửi xe rùi đi lang thang ra tới chỗ cái cây già rũ rượi, ngồi thả hồn ngâm bàn chân xuống dòng nước xanh biếc. Bây giờ chỉ có 1 cảm giác là rất buồn, thả hồn cho theo làn gió, tựa đấu vào gốc cây liễu và nghĩ chuyện hqua se mãi đi vào kí ức. 1 kí ức đẹp.
Vừa nghĩ tới đó thì bốppppppppppppppppppp
Hic hic đau quá, trong đầu nghĩ chắc thằng cha bảo vệ già lại mún ra đây ngồi tâm sự chung đây mà. Có lần đi công viên này chơi quen được 1 chú bảo vệ già thích tâm sự, hầu như lần nào gặp 2 chú cháu cũng lôi nhau ra bờ hồ ngồi tâm sự chuyện trên trời có hằng nga hay ko, dưới đất có thổ địa chăng. Nói chung là chẳng đâu vào đâu.
Nhưng hnay không phải, vì mọi lần sau cái tát đó là 1 chửi “ê thằng quỷ mày bị khùng sao suốt ngày ngồi dây vậy”. Chờ đợi câu nói đó vang lên thì bất chợt “P ra đây lâu chưa”. Ồ hóa ra là V đây mà, vẫn cái nụ cười và ánh mắt đó.
P: cũng được 1 lúc rùi
V: bộ thích chỗ này lắm hả
P: uk thì thích lắm nhugn7 hnay thì thích cái khác
V: cái gì đấy
P: uk thì biết là ra đây thì gặp được 1 ng, vậy là thích thui
V: gặp ai vậy.
Trời giả nai hay nai thiệt ta, nghi lắm.
P: thì gặp cái ng đang ngồi nói chiện nak.
V: gặp V hả.
P: chứ V nghĩ P đợi ai.
V: bộ thích ng ta hay sao ma ra đây ngồi đợi vầy nè.
Trời chưa gì mà đã bị đánh phủ đầu vầy thì con làm ăn gì trời.
P: có thể là vì vẻ đẹp và ánh mắt của V làm P không thể quên được.
V: phải ko đó.
P: thiệt mà, mà V có bồ chưa P sợ bị đánh ghen lắm
V: chưa có đâu in tâm
P: phù hết hồn, mà hnay gặp lại chắc có duyên rùi nhỉ.
V: uk thì có chút chút
P: vậy cho P biết nhà được ko
V: làm gì mà muốn cướp của sao hỏi dữ vậy.
Rùi xong biết nói sao nữa đây thui thì ngậm tăm lun.
V: hì hì giỡn thui làm gì mà sợ dữ vậy. hnay V cho biết sdt thui, nếu có duyên tiếp thì gặp V sẽ cho biết thêm.
P: hi hi gọi đt gặp là có duyên phải hem
V: ko tính đâu nha, phải là không có sự sắp đặt trước mới gọi là có duyên chứ.
P: uk nhỉ
Rùi ánh nắng chiều tà lại buông xuống khoe sắc đẹp của V tới tột đỉnh, dường như V làm cho mọi cảnh vật sau lưng nhòe đi để làm phông nền cho V. Cùng cười đùa, cùng nghịch nước, cùng đi bộ, thi nói dóc. Tất cả làm cho tui không thể nào nín cười trong 1 phút khi ngồi cạnh V. Lúc này ự nhiên thì.
V: mình chơi trò chơi đi.
P: thích chơi trò gì nak.
Chằng qua là trong công viên Biên Hùng có mấy cái trò chơi của con nít nó hay mở vào buổi tối. 10k/1 vé 1 trò bác nào thử dắt ng iu đi chơi mấy cái này cũng zui lém nha.
V: mình chơi tàu lượn đi nha.
P: có sợ ko đó.
V: cũng có chút chút
Mua vé xong lên tàu lượn ngồi, tui thì bình thường như công an phường còn V thì hình như đang run.
P: sao run ghê vậy
V: V sợ
P: sợ sao còn mún chơi
V: vượt qua chính mình 1p30
P: thua cái lý lẽ vượt qua chính mình lun

No comments:

Post a Comment